Anh Cô Đơn Dưới Mưa
Có những cơn mưa đến bất chợt, như chính em – người từng đến rồi đi trong cuộc đời anh.
Hôm nay trời lại mưa. Những hạt nước lạnh rơi lộp bộp trên mái hiên cũ, rơi cả vào lòng người một khoảng trống mênh mông. Anh đứng dưới hiên nhà, nhìn dòng người vội vã chạy qua, còn anh – chẳng vội, chẳng ai đợi, cũng chẳng còn nơi nào cần về gấp. Anh cô đơn… dưới mưa.
Mưa làm con đường quen thuộc trở nên xa lạ. Nó xóa nhòa dấu chân cũ, cũng như cách em xóa nhòa anh khỏi cuộc sống em – nhanh, gọn, không vương vấn. Anh từng nghĩ, tình yêu như cơn mưa đầu mùa, nhẹ nhàng đến, dịu dàng chạm vào tim – nhưng cũng dễ dàng tan biến khi mặt trời lên. Và thật ra, chỉ có một người ướt đẫm… là anh.
Có những lúc anh tự hỏi: “Nếu ngày ấy anh không để em đi, liệu mọi chuyện có khác?” Nhưng rồi lại tự cười với mình – đời mà, đâu phải chuyện gì cũng có “giá như”.
Mưa vẫn rơi. Và anh vẫn đứng đây, một mình.
Dưới những cơn mưa như thế này, anh không cần chiếc ô, không cần ai che chắn. Vì đôi khi, để nỗi buồn thấm vào da thịt… lại khiến người ta cảm thấy thật hơn – sống thật với nỗi cô đơn của chính mình.
Có thể mai nắng sẽ lên. Nhưng tối nay, anh vẫn chọn cô đơn dưới mưa – để nhớ, để quên, và để tha thứ cho những điều chưa trọn vẹn.
Cảm ơn mọi người đã đọc bài viết Của tvgtsonksor