Café Hoàng Hôn Gia Lai – Nơi Nắng Tắt Cũng Dịu Dàng**
Có một buổi chiều ở Pleiku, tôi men theo con đường nhỏ dẫn ra vùng ngoại ô, nơi những ngọn đồi trập trùng và rừng thông nối nhau như chạm vào đường chân trời. Ở đó, ẩn mình trên một triền dốc thoai thoải là một quán café nhỏ – mộc mạc, yên tĩnh, và đầy thơ.
Quán nằm giữa rừng thông lộng gió, nhìn ra phía tây – nơi mặt trời dần khuất sau những ngọn núi xa xa. Không biển hiệu rực rỡ, không âm nhạc ồn ào, chỉ có tiếng lá xào xạc, tiếng gió vờn qua mái hiên và mùi cà phê nồng đượm đang quyện trong không khí mát lạnh.
Tôi gọi một ly cà phê đen đá, rồi chọn một góc ban công gỗ quay về phía ánh chiều. Khi mặt trời bắt đầu buông mình xuống phía sau những đám mây, cả không gian như được nhuộm một lớp màu vàng cam mềm mại. Ánh nắng trải lên vai người, lên mặt bàn, lên những tán thông già – tất cả bỗng trở nên chậm lại và sâu lắng.
Ở Gia Lai, hoàng hôn không rực rỡ kiểu Đà Lạt, không mênh mông như biển miền Trung. Hoàng hôn ở đây lặng lẽ, trầm mặc, và có gì đó rất đỗi thân quen. Như thể đất trời cũng biết cách giữ người ta lại thêm một chút, để kịp cảm nhận một ngày đang khép lại trong bình yên.
Nếu có một ngày bạn ghé Pleiku, hãy thử dành một buổi chiều cho café và hoàng hôn. Để thấy rằng giữa cao nguyên rộng lớn này, có những khoảng lặng đẹp đến nao lòng.
-----------------------------------------------------------------------
Cảm ơn mọi người đã đọc bài viết Của tvgtsonksor